Tôi không biết nói gì.
Cũng bất lực như mỗi buổi sáng lặng thinh ghé nhà anh, đọc tin anh qua comment của mọi người, và mong anh vượt qua.
Cũng bất lực như sáng hôm nay lặng thinh nghe tin anh đã ra đi mãi mãi.
Cũng bất lực như những lời này.
“Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu”
Tạm biệt anh Mô!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét