Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

Giã từ !


Thơ tặng anh Nguyễn Ngọc Đức
Em không thể gặp anh giờ phút cuối!
Để duyên xưa khép lại một chuyện buồn
Ở nơi này dù xa cách muôn phương
Em vẫn dõi theo anh đầy trăn trở.
Anh thương yêu với muôn vàn nỗi nhớ
Em âm thầm gói gọn ở trong tim
Dù hai ta chẳng nên duyên chồng vợ
Chút ngọt ngào chỉ thắm ở đầu môi.

Ta giữ bình yên bằng những nụ cười
Dẫu con tim có đôi lần thổn thức
Nhớ khi xưa, một thời em day dứt
Em đau buồn với đùa nghịch ngây thơ
Và còn anh sau cú sốc bất ngờ
Đã không thể vượt lên vì bệnh sỹ
Chia tay nhau với mối tình thi vị
Ta hoà mình vào cuộc sống êm trôi
Gặp lại nhau sau mấy chục năm trời
Vẫn nhớ khôn nguôi những ngày xưa cũ
Ôi tình yêu! một loài hoa bất tử
Chẳng phai tàn bởi sóng gió thời gian
Anh đã cho em sống lại với hào quang
Với những thơ ngây một thời nông nổi
Dù ngày xưa đã âm thầm giận dỗi
Đâu dễ quên đi một mối tình buồn.
Em không thể gặp anh giờ phút cuối!
Dù trong lòng muốn đến với người thương
Nhờ thời gian hoá giải những bi thương
Cho oán hờn xưa thành niềm thương mến
Xin đừng trách em vì sao không đến
Nắm tay anh trong những phút cuối đời
Chia sẻ cùng anh một chút sương rơi
Trong khoé mắt cay xè người ở lại
Kiếp luân hồi ai cũng về chín suối
Rồi mai ngày hội ngộ dưới Âm cung
Ta sẽ ca vang thoát kiếp Hồng trần
Để đi tới một miền hoang hoải mới.
Em không thể gặp anh giờ phút cuối!
Nên em buồn và thương lắm Anh ơi!
Mượn lời thơ em gói ghém những lời
Cho tâm tư trải dài trong khoảng lặng
Cho tình yêu mãi là thần dược sống
Luôn điểm tô những hương sắc cuộc đời.
Em không thể gặp anh giờ phút cuối!
Xin đừng buồn dẫu biết phải ra đi
Hãy thanh thản như cày xong thửa ruộng
Và yên lòng đón nhận giấc Thiên thu!
Hà Nội, 31/5/2012
HÀ BẮC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét